Những tâm sự dưới đây của nghệ sỹ Gionata trong tác phẩm “Những cư dân thời kỳ Recoco” năm 2010, với chất liệu dây điện và lưới kim loại được mắc vào ba hình mẫu trên con tàu CostaDeliziosa. Tham khảo thêm trên trang web của nghệ sỹ http://www.resigirardello.com/
"....Nước là nơi tôi tìm kiếm cảm hứng nghệ thuật. Nước cũng là nơi sản sinh ra các tác phẩm nghệ thuật. Tất cả mọi thứ có nguồn gốc từ sinh vật nhỏ nổi trên nước và được chuyển đổi thành những gì ta thấy ngày nay, không chỉ trong trí tưởng tượng của chúng ta, mà còn đi vào nơi sâu thẳm, giống như hồi chuông cảnh tĩnh. Sự mỏng manh của nước được nhận biết nhờ ánh sáng, và hình dạng muôn màu nhờ tính chất vô định hình của nó.
Trong các tác phẩm của tôi, sử dụng những kỹ thuật cổ đại kết hợp tính chất của nước, để nói về những hoạt cảnh hiện đại. Các đề tài chỉ là lớp áo bọc, tạo nên từ chính bên các hình dạng của từng tác phẩm, đôi khi không hiện thực, chúng được đặt trong một nơi mà, những hình dạng trống rỗng của nó có thể làm chúng ta sợ hãi"
Phần khung ngụ ý là những điều thực tế, những nội dung hư cấu hay là sự giải thoát. Để bảo vệ những bí mật của kiến trúc tương lai này, cô tạo nên các lớp áo vỏ của những khoảnh khắc kỳ diệu, hay hình thể của người phụ nữ với lớp vỏ nỗi, hoặc những động vật nhỏ thời nguyên thủy được phóng đại và để lộ ra những cấu trúc bên trong. Những lớp vỏ, trông giống như các nhân vật nữ thần thoại ở quá khứ, đều mang một ý nghĩa và nhân cách riêng của nó.
Đôi khi những hoạ tiết rối rắm len lõi của tôi dệt ra các vỏ "trang phục" xuất hiện trên những chiếc đĩa, như là nó có thể được tiêu hoá trong một bữa ăn khó khăn. Hay một chủ đề khác có thể thấy trên những chiếc xích đu, như trong thời kỳ Rococo thần thoại, hai điều dễ thấy là sự sang trọng và tinh tế là những yếu tố chính của các tác phẩm của cô.
Trong loạt các động tác thể hiện tâm trạng của những mẫu phụ nữ khó hiểu và không có thật, ta có thể thấy sự chín chắn của họ, những tính chất mà ta chỉ thấy ở người già trong các tác phẩm của cô. Bất chấp người phụ nữ ngày nay đã được giải phóng, nhưng đâu đó vẫn thấy sự khao khát của những con người muốn được tìm lại chính mình. Điều thực tế này được hé mở thông quả sự phản ánh các tác phẩm: khó nắm bắt như tình yêu, động cơ của thế giới ... đó là những điều thoáng qua và phù du như chính sự niềm vui của chiếc xích khi đong đưa qua lại.
"Berlin, hôm nay trời lại mưa, lòng tôi trở nên trống rỗng, có lẽ tôi ước muốn được đi trên chiếc cầu vồng ngoài kia trên bầu trời...."
tác phẩm “Những cư dân thời kỳ Recoco”
Dịch từ nguồn http://www.nyartsmagazine.com